Một mã xác thực đã được gửi đến số điện thoại
“Chỉ biết chiến thắng”, “Nhàm chán”, “Thiếu hoa mỹ” và “Xấu xí”, đó là những từ được dùng để miêu tả Chelsea bởi những cổ động viên bên ngoài Stamford Bridge suốt triều đại của Roman Abramovich. Nhưng, chỉ 3 tháng kể từ khi Frank Lampard lên làm huấn luyện viên trưởng, một tính từ tích cực hơn có thể được liệt vào danh sách kể trên bởi vì cựu tiền vệ người Anh đã biến Chelsea thành một đội bóng “dễ mến”.
Xem thêm:
> KLOPP VÀ HÀNH TRÌNH ĐƯA ANFIELD TRỞ LẠI THÀNH MỘT PHÁO ĐÀI
Thời gian gần đây, không có tuần nào không xuất hiện một chuyên gia bóng đá lên tiếng ca ngợi Chelsea. Và ai không đồng tình với họ? The Blues đang chơi thứ bóng đá tuyệt vời bậc nhất giải Ngoại hạng Anh.
Có quá nhiều thử thách mà Lampard phải đối mặt khi nhận lấy chiếc ghế từ Maurizio Sarri vào mùa hè. Bị cấm chuyển nhượng và mất đi ngôi sao lớn nhất Eden Hazard vào tay Real Madrid, nhiệm vụ lọt vào top 4 để giành vé dự Champions League dường như là thách thức lớn nhất.
Bây giờ đoàn quân áo xanh đang xếp thứ 4. (Ảnh: Google)
Nhưng khiến những ai từng không ủng hộ Chelsea nay phải đánh giá cao hoặc ít nhất là miễn cưỡng khâm phục CLB đến từ phía Tây London có vẻ là một nhiệm vụ bất khả thi. Bạn không cần phải gõ “đội bóng đáng ghét nhất Ngoại hạng Anh” lên công cụ tìm kiếm để nhận ra điều đó.
Kể từ khi Abramovich đến, nhiều huấn luyện viên đã cố gắng nhưng chỉ nếm trái đắng khi muốn câu lạc mộ được yêu mến rộng rãi hơn. Người tiệm cận đến điều đó là Carlo Ancelotti ở triều đại của ông từ 2009 đến 2011. Tuy nhiên, cổ động viên của những đội khác vẫn thể hiện cảm xúc thù ghét rõ ràng với những người như đội trưởng John Terry hay hậu vệ trái Ashley Cole.
Không ai trong hàng ngũ hiện tại được xem như là một mục tiêu thù địch như hai người trên. Marcos Alonso đã từng ở phía bị chỉ trích một vài lần do tình huống lái xe khi đã uống rượu trong giai đoạn đầu sự nghiệp, điều kết thúc bi thảm với cái chết của một người phụ nữ, nhưng phần còn lại dường như không khiêu khích nên những lời đả kích.
Không có nhiều điều để chê trách về Mason Mount hay Tammy Abraham. (Ảnh: Google)
Ngược lại, với việc Lampard ưu tiên sử dụng cầu thủ trẻ từ học viện, phần lớn là người Anh, Chelsea đã nhận được nhiều sự tôn trọng hơn. Bạn có ngạc nhiên không khi thấy Tammy Abraham thường xuyên tìm đến mành lưới đối phương ở phía trên, Mason Mount là một ngòi nổ sáng tạo phía sau, Callum Hudson-Odoi bay bổng ở hành lang cánh, Fikayo Tomori khóa chặt các tiền đạo đối phương còn Reece James trông rất quyền uy ở vị trí hậu vệ phải? Và sự thừa nhận chắc chắn sẽ càng tăng lên khi một trong những cầu thủ trẻ xuất sắc nhất, Ruben Loftus-Cheek, trở lại sau chấn thương.
Sự thật rằng tất cả họ đều có thể đại diện cho tuyển Anh có nghĩa là nhìn chung, nhiều người sẽ muốn xem họ phát triển và thi đấu tốt, bởi nó sẽ làm lợi cho đội tuyển quốc gia.
Chelsea cũng sở hữu người được xem là “tốt tính” nhất trong bóng đá, N’Golo Kante, trong khi thủ quân hiện tại Cesar Azpilicueta đã xây dựng danh tiếng dựa trên sự chăm chỉ và khát khao giành chiến thắng.
Hầu như ai cũng yêu mến Kante. (Ảnh: Football.London)
Tất cả những điều đó không có nghĩa rằng Chelsea bỗng nhiên thâu tóm danh hiệu “là đội bóng yêu thích thứ hai của mọi người” hay giành lấy trái tim của tất cả cổ động viên trung lập, nhưng mức độ thù hằn như những năm trước dường như không còn nữa.
Phần lớn công lao phải thuộc về người đàn ông sống trong yên lặng. Ngoài câu lạc bộ đầu tiên West Ham, đội bóng anh đã rời đi để gia nhập Chelsea vào năm 2001 với giá 11 triệu bảng, Lampard không phải là trung tâm của sự giận dữ. Cổ động viên của Liverpool có xu hướng đánh giá thấp anh so với thần tượng của họ Steven Gerrard, nhưng nhìn chung, Lampard vẫn có được một vị trí rất cao khi chính thức giải nghệ vào năm 2017.
Chủ tịch Abramovich luôn muốn Chelsea chơi thứ bóng đá đẹp và đã có những thời điểm tham vọng ấy đã được đáp ứng.
Nhưng Lampard đang tạo ra những cột mốc cho riêng mình. Ông là huấn luyện viên đầu tiên của The Blues thắng 4 trận sân khách liên tiếp tại giải vô địch quốc gia mà ghi được ít nhất 3 bàn mỗi trận. Con số 16 bàn thắng trong 5 chuyến hành quân xa nhà chỉ kém Norwich (17 bàn mùa 1993/94) và Manchester City (20 bàn mùa 2011/12) trong lịch sử Ngoại hạng Anh. Ở triều đại của Abramovich, cũng chỉ có đội hình của Jose Mourinho (mùa 2005/06, 2014/15) và Carlo Ancelotti (mùa 2009/10, 2010/11) có số pha lập công sau 10 trận nhiều hơn con số 23 mà đoàn quân của Lampard đã làm được.
Lampard tạo cho đội bóng phong cách tấn công phóng khoáng. (Ảnh: Football.London)
Jorginho và Mateo Kovacic, hai trong số những người bị chỉ trích nhiều nhất ở đội hình của Sarri mùa trước, nay tỏa sáng dưới sự dẫn dắt của Lampard và chiếm được tình yêu của nhiều CĐV Chelsea hiện tại.
Sau 16 chiếc cúp đã giành được dưới thời Abramovich, người hâm mộ The Blues có thể không quan tâm cách họ giành danh hiệu hay cách họ bị nhìn nhận. Tuy nhiên, sẽ là một thành tựu nếu Lampard có thể khiến đội bóng được yêu mến rộng rãi hơn đồng thời vẫn đạt được thành công.
(Lược dịch có bổ sung từ bài viết “Whisper it but … is Frank Lampard making Chelsea likeable?” đăng trên The Athletic)
Xem thêm:
> ZLATAN IBRAHIMOVIC - TÀI NĂNG CỰC ĐỈNH KHÔNG THỂ THIẾU SỰ NGÔNG CUỒNG
Man Utd có quá vội khi ký Ruben Amorim và bỏ qua Ruud van Nistelrooy
AdminViktor Gyokeres - Bản hợp đồng làm nên thương hiệu của Ruben Amorim
AdminNHM Corinthians ném đầu lợn vào cầu thủ Palmeiras, gợi nhớ ký ức đáng buồn của Luis Figo
AdminVinicius mất Quả Bóng Vàng, Real Madrid cảm thấy không phục
Admin